“Nếu bạn muốn những người khác hạnh phúc, hãy thực hành sự từ bi.
Nếu bạn muốn hạnh phúc, hãy thực hành sự từ bi.”
( Đạt Lai Lạt Ma)
Nếu bạn muốn hạnh phúc, hãy thực hành sự từ bi.”
( Đạt Lai Lạt Ma)
Ngày thứ hai bắt đầu rất tuyệt vời. Tôi dậy đúng giờ, thay quần áo, ăn sáng và học một ít vào phút cuối cho bài kiểm tra môn tiền đại số. Tôi ngồi kế bên những người bạn của mình trên xe buýt. Chúng tôi đang bận rộn tán gẫu chuyện chúng tôi đã trải qua kỳ nghỉ cuối tuần của mình như thế nào khi mà, “THỤI !” Ryan vấp phải chân ai đó và nằm bẹp dí trên mặt cậu ấy trên lối đi giữa hai hàng ghế.
Mọi người trên xe buýt ai cũng cười rần rần. Ryan tự ngồi dậy và đi đến chiếc ghế còn trống. Cậu ấy gượng cười cùng với chúng tôi, nhưng gương mặt bối rối của cậu hơi đỏ. Đáng tiếc thay, ngày thứ hai của Ryan đã không được tốt lành bằng của tôi.
Thời gian còn lại của buổi sáng trôi qua mau. Tôi làm tốt bài kiểm tra tiền đại số của mình. Tôi đọc thêm hai chương “Giết chú chim nhại” trong giờ tiếng Anh. Thậm chí giờ thể dục cũng vui vẻ vì chúng tôi được chơi bóng chuyền. Chuyện đó là không lâu trước khi chuông điểm giờ ăn trưa. Tôi gặp bạn bè từ đội cổ vũ ở chiếc bàn thường lệ của chúng tôi. Khi chúng tôi gắp xà lách cho chúng tôi, tôi không thể không để ý thấy Ryan ngồi có một mình cách đấy vài bàn. Cậu ấy bắt gặp tôi đang nhìn cậu. Tôi nhanh nhảu cười rồi quay đi.
Khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi tiến ra sân để tập một bài cổ vũ chúng tôi thực hiện tại trận bóng bầu dục tối hôm ấy. Luyện tập được một lát, chúng tôi hoàn thành điệu cổ vũ, nên chúng tôi quyết định chúng tôi chỉ cần dượt lại trong một lần cuối thôi. Lại một lần nữa, giống như thời gian còn lại trong ngày của tôi cho đến lúc bấy giờ, bài cổ vũ đang rất tốt. Tôi giơ chân lên cho cú chạm ngón chân cuối cùng.
“Roẹt roẹt !” Tôi cảm thấy quần jeans của mình chia làm hai phía dưới giữa hai bàn tọa của mình. Tôi như đóng băng luôn. Tôi không biết phải làm gì hết. Sau đó tôi nghe tiếng mọi người cười rộ lên, và tôi thấy họ chỉ trỏ. Cố lấy hai tay phủ mình, tôi cũng gượng cười, nhưng tôi cảm thấy nước mắt bắt đầu chực trào ra từ đôi mắt mình. Thông qua thị giác mờ ảo, tôi thấy Ryan đi về phía mình. Tôi nhớ trước đó buổi sáng ấy khi cậu ấy té và tôi đã là một trong nhiều người cười cậu ấy. Đây sẽ là cơ hội để đáp lễ của cậu ấy.
Nhưng cậu ấy không làm vậy. Thay vào đó, Ryan đã cho tôi mượn áo khoác của cậu để tôi che chắn chiếc quần bị rách của mình. Cậu ấy cũng cho tôi mượn điện thoại để tôi gọi mẹ nhờ mẹ mang quần jeans đến cho tôi. Tôi có thể cảm thấy nước mắt đang khô đi. Tôi cảm ơn Ryan vì sự giúp đỡ của cậu ấy, và vài ngày sau đó khi tôi gặp lại cậu ấy, tôi đã xin lỗi vì cười cậu ấy trên xe buýt. Ryan nhún vai như thể chẳng có gì to tát, nhưng sự tự trải nghiệm bẽ mặt của chính mình và phản ứng tử tế của Ryan đã dạy tôi về sự thấu cảm và lòng từ bi đối với người khác. Nhờ Ryan, tôi có thể thật lòng nói rằng ngày thứ Hai hôm đó vẫn là một ngày rất tuyệt vời !
No comments:
Post a Comment