Friday, April 21, 2017

Một công dân lương thiện

Một đêm không ngủ được vào cuối tháng mười một năm hai nghìn lẻ bảy, mình lồm cồm ngồi dậy mở máy vi tính, đêm yên lặng, chỉ có tiếng xe chốc chốc lại chạy xẹt ngang qua, tiếng quạt chạy vù vù, ánh đèn đường sáng hắt vào qua cửa kính và tiếng lốc cốc của bàn phím, mình phải viết gì đó để tiêu thời gian thôi. 

Chiều thứ tư vừa rồi, vừa ngồi vào bàn học, cô bé học trò đã hỏi mình: 
"Cô ơi, người nghèo người ta cũng có lòng tự trọng của người ta hả cô?" 
Câu hỏi ấy của một cô bé học lớp năm làm mình giật nảy mình, ngớ ra trong vài giây, vừa ngạc nhiên vì một câu hỏi già dặn vừa thắc mắc tại sao đột nhiên bé lại hỏi như vậy. Mình đã không ngần ngại trả lời: 
" Ừ đúng rồi cưng ạ, làm người ai cũng có lòng tự trọng cả, dù nghèo hay giàu thì lòng tự trọng cũng là một đức tính cao đẹp và đáng quý, chúng ta không nên đánh mất lòng tự trọng của mình. Tại sao Si lại hỏi chị như vậy?"
"Bởi vì sáng nay cô con đã nói như thế. Cô còn kể chuyện một lần cô vào tiệm phở, cô thấy một người ăn xin vào quán, thấy người ta tội nghiệp cô đã kêu một tô cho chú đó. Cô mời nhưng chú đó không ăn mà vẫn tiếp tục đổ thức ăn thừa của khách vào bát của mình. Bà chủ tiệm phở bảo: cô này cho anh bát phở kìa, đến lúc đó chú đó mới ăn. Chú đó tự trọng nên được mời mà không ăn liền ha cô!"


Câu chuyện của cô bé chợt làm mình nhớ lại một chuyện xảy ra đã lâu trên xe buýt mà mình tận mắt chứng kiến. Có thể khi đọc báo bạn đã biết nhiều chuyện trên xe buýt, cả những cư xử văn minh lịch sự và cả những điều kém văn hóa. Có nhiều chuyện người chứng kiến chưa bao giờ nói ra, có người đã chia sẻ với chúng ta những gì họ tâm đắc hay bất bình. Quả thật trên chuyến xe buýt, đó chính là một xã hội thu nhỏ, không thật nhiều người, và con ngừơi trên đó thay đổi thường xuyên khi tới trạm. Đó là nơi phức tạp ( chuyện thường thấy khi ở đâu có nhiều người), gần một năm rưỡi đi học bằng xe buýt hàng ngày ở đại học năm nhất và nửa đầu năm hai, nếu bạn hỏi mình thích đi học bằng xe buýt nữa không, câu trả lời chắc chắn là không vì nhiều lý do. Thế nhưng,  trên chiếc xe buýt quen thuộc ấy, biết bao điều đã xảy ra, kể cả những điều thú vị nữa. Những điều này chỉ những ai đã từng đi xe buýt mới có thể cảm nhận chính xác được thôi. Đây là một câu chuyện đã làm mình nhớ mãi, đó chính là một trong những kỉ niệm đẹp mình từng chứng kiến trên xe buýt.

 Anh ta ngồi dãy ghế phía bên kia, sát cửa sau, hàng ghế anh ta ở giữa hàng ghế mình và bà ta.  Ảnh minh họa: Internet


Vừa bước lên xe, mình không khó lắm tìm được một chỗ ưng ý quen thuộc ngay cửa sổ và xéo xéo cửa ra vào. Đi học giờ giữa trưa xe vắng, mình luôn chọn chỗ này. Lúc xuống xe thì gần, lúc chưa tới trạm đích có thể thả hồn ngoài cửa sổ. Mình luôn luôn thích cửa sổ và thích luôn quyển "Tottochan, cô bé bên cửa sổ". Lên ngồi được một chút, bỗng mình nghe thấy một người thanh niên trẻ, ngồi băng ghế ngay bên phải của mình sát cửa sau, anh ta ú ớ điều gì đó không rõ, mình nhìn anh ta hơi ngạc nhiên, rồi những người khác cũng nhìn anh ta nhưng mình thấy không ai có động tĩnh gì cả. Anh ta ăn mặc hơi nhếch nhác, không dơ bẩn nhưng cũng không thể nói là tươm tất sạch sẽ, bàn tay bỏ trong tay áo. Lúc đầu, mình không hiểu ý anh ta muốn gì nên không để ý nữa, nghĩ rằng chắc anh ta không được bình thường, những người hay nói nhảm mình gặp hoài trên phố. Vậy nhưng chốc chốc anh ta cứ ú ớ mãi, mình ngạc nhiên quá, không thể không tò mò, mình đang suy nghĩ xem tại sao anh ta làm vậy. Lúc này hình như không ai chú ý đến anh ta nữa. Bỗng mình thấy anh ta chìa tay ra. Làm gì vậy trời, tự dưng tay cứ chìa chìa ra mãi là sao. Mà nói thật nhé, thấy bàn tay anh ta mình lạnh cả sống lưng. Chợt thấy ghê ghê cái ghế xe buýt bao nhiêu người ngồi. Chắc là không bình thường thật, tay không đẹp ai khoe ra bao giờ! Hình như sau đó không ai dám nhìn tay anh ta nữa. 


Mấy lần, mình kín đáo nhìn theo hướng tay anh ta (mình vốn tò mò mà), chỉ thấy một người phụ nữ ngoài 30 nhìn ra ngoài cửa sổ (chắc thấy tay anh ta như thế nên làm vậy), bạn nhìn vào là biết ngay bà ta cố tình làm lơ không để ý chàng trai nọ. Mình phát hiện kế cạnh bà ta có một tờ tiền lẻ, hình như là hai nghìn lâu rồi mình nhớ không rõ lắm. Thời đó với số tiền này chắc mua được một vé xe buýt. Chắc là bạn không biết cảm giác của mình khi khám phá ra điều này! Một điều gì đó không thể diễn tả bằng những con chữ. Và mình đã chợt thấy bàn tay đang chỉ tờ tiền của anh ta thật đáng thương và tội nghiệp! Tội nghiệp không phải vì thương hại mà vì kính phục. Một lát sau, mình nhận thấy không nỡ để anh ta cứ như thế khi người phụ nữ nọ không biết sự tồn tại của tờ tiền nên mình đã gọi bà ta. Có lẽ anh ta là người câm. Mình tội cho anh ta thôi, chứ cái điệu bộ khinh khỉnh làm lơ anh ta như bà ta không xứng đáng nhận lòng tốt của anh ta cho dù đó chỉ là hai nghìn. Bà ta nhặt tiền, mặt vẫn hướng về cửa sổ, không một lời cảm ơn anh chàng nọ. Bà đó nhặt tiền rồi, anh ta lại rút tay về, giấu vào tay áo như lúc đầu, mặt ngoảnh ra cửa sổ bên kia, ngay chỗ anh ta ngồi. 


Chỉ vì một tờ tiền lẻ của một người xa lạ mà anh ta lại nỗ lực như vây, quên cả mặc cảm và dị nghị về bàn tay tàn tật của mình. Anh ta thật đáng quý và đáng để chúng ta nể phục và trân trọng phải không? Bà ta ngồi cùng dãy nhưng sau mình hai hàng ghế. Anh ta ngồi dãy ghế phía bên kia, sát cửa sau, hàng ghế anh ta ở giữa hàng ghế mình và bà ta. Bởi vậy mình đã có dịp chứng kiến toàn bộ câu chuyện. Bạn biết không hình như anh ta bị bệnh phong, nên tay bị mất một vài đốt. Đó là một người mình không hề biết tên, chỉ gặp một lần trên xe buýt nhưng mình đã rất ấn tượng về sự lương thiện ấy, và quanh anh ta khi mình viết lại câu chuyện này có cảm giác có quầng sáng bao quanh anh ta...

Cutie Katherine

Saturday, April 15, 2017

Chuyện cậu học trò bị bố quên

Hồi lúc trước mình có xem phim Hàn Quốc "Những nàng công chúa nổi tiếng", có đoạn người mẹ trẻ xuống dưới sân rồi mới nhớ để quên đứa con sơ sinh ở trên căn hộ nên vội vã quay trở lên. 

Có lần mình đang dạy trong lớp, thấy một phụ huynh vào kiếm một thằng bé. 
Ông hỏi:
- Lúc nãy ai đưa con đi học vậy?
- Dạ ba. - Cậu trả lời
- Ba hả? - Ông hỏi lại
Lúc đầu mình nghĩ là ba, nghe vậy mình thắc mắc, nghĩ hay là chú của cu cậu.

Lát sau, có thêm một người phụ nữ đến tìm cậu nữa.
Có đứa con gái la lên trong lớp:
- Ba mẹ nó tưởng nó bị bắt cóc đó cô!
Mấy đứa khác nhao nhao. Cô bé tiếp:
- Chứ sao ba mẹ đến tìm làm chi?
Mình nghe thế nên lúc sau tò mò hỏi cậu:
- Lúc nãy ba mẹ con đến tìm phải không? 
- Dạ, ba con nhậu á cô, ba đưa con đến trường rồi mà ba quên!

Quên... Có những điều muốn nhớ lại quên... Có những điều muốn quên lại hay nhớ...


Cutie Katherine


Cutie Katherine

Friday, April 14, 2017

Tình yêu sét đánh

- Em có tin vào tình yêu sét đánh không?
Aki đã hỏi Riko như vậy khi lần đầu họ gặp gỡ. (Phim Kẻ nói dối và người tình - Kanojo wa Uso o Aishisugiteru
 (カノジョは嘘を愛しすぎてる)(English: The Liar and His Lover)



 "Cô có tin vào tình yêu sét dánh không?"


Tháng tư, buổi sáng sớm khi trời tờ mờ, những hạt mưa nhẹ nhàng rơi lộp độp xuống mái nhà khiến người ta trông chờ một cơn mưa đang tới thì những âm thanh ấy bỗng nhiên ngưng bặt. Khoảnh sân trước nhà cùng những chậu cây nho nhỏ ươn ướt cũng đã kịp in dấu mưa. Bầu trời giăng mây như chiếc chăn bông mênh mông chen lẫn màu trắng và màu xám, trời dần hừng sáng hơn nhưng nắng hôm nay chọn vận chiếc áo màu trắng hiền hòa, ông mặt trời chắc còn chưa chịu thức dậy vào ngày thứ bảy cuối tuần.

Thật gần đâu đây tiếng chim kêu ríu rít rộn ràng. Tiết trời dễ chịu này mùa xuân chưa nỡ xa mà mùa hạ đang vội đến. Ta nhớ đến anh... Khi lãng quên chưa kịp xóa nhòa theo thời gian thì nỗi nhớ đã lại chợt đến. Anh như những mùa hạ đi mãi, ta chẳng thể níu lại những mùa hạ xa xôi, nhưng những năm tháng của ngày xưa thỉnh thoảng tự động quay lại. Hóa ra, anh chẳng ở đâu xa.

Rời cửa chính, bung hai cánh cửa sổ, ngước nhìn bầu trời, em muốn hỏi anh:
- Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?

Mọi thứ càng lúc càng nhuốm vàng hơn bởi ánh nắng, mây rồi sẽ tan... Thời gian sẽ trôi, hoài nghi sẽ qua, hạnh phúc sẽ đến !
Cutie Katherine


"Anh có tin vào tình yêu sét đánh không?"









Wednesday, April 12, 2017

Động Vật Có Vú

  Lớp đang viết bài văn để thuyết trình thì nghe tiếng bé Tân la lên, cô quay qua thì thấy hai cậu nhóc học lớp năm đang giỡn, bé Duy ôm bé Tân uýnh túi bụi. Cô giáo hoảng hốt bảo hai bạn dừng lại ngay. Cố rướn thân người gầy nhom để cầu cứu, Tân nói: 
- Cô ơi, Duy đánh con! 
Nghe thế, Duy vội thanh minh: 
- Cô ơi, Tân nói con là động dật có dú. 
Bé Xuân liền nhanh nhảu:
- Đúng rồi cô, con người là động dật có dú chứ dì nữa! 
Tất cả tại cây thước tội nghiệp này mà ra!

Mai Thy

Ai hạnh phúc? Chuyện chim công và quạ



Một chú quạ sống trong rừng và hoàn toàn hài lòng với cuộc sống. Nhưng một ngày nọ, chú thấy một chú thiên nga. “Chú thiên nga này thật trắng,” chú nghĩ, “còn mình thì đen dễ sợ. Thiên nga này ắt hẳn phải là loài chim hạnh phúc nhất thế gian.”

Chú bày tỏ ý nghĩ của mình với chú thiên nga. “Thật ra là,” chú thiên nga đáp, “Mình đã cảm thấy rằng mình là loài chim hạnh phúc nhất trong tạo hóa cho đến khi mình gặp một chú vẹt có hai màu, nhưng chú công có rất nhiều màu.”

Chú quạ sau đó đã thăm một chú công ở sở thú và thấy hàng trăm người tụ họp để chiêm ngưỡng chú ấy. Sau khi mọi người rời đi, chú quạ tiến đến bên chú công. “Bạn chim công thân mến,” chú quạ nói, “bạn thật xinh đẹp. Mỗi ngày hàng nghìn người đến ngắm bạn. Khi người ta nhìn thấy tôi, họ xua tôi đi ngay lập tức. Mình nghĩ bạn là chú chim hạnh phúc nhất trên hành tinh.”

Chú công đáp lời, “Mình đã luôn nghĩ rằng mình là chú chim đẹp nhất và hạnh phúc trên hành tinh. Nhưng chính bởi vẻ đẹp của mình, mình bị bẫy trong sở thú này. Mình đã khám xét sở thú này kỹ lắm rồi, và mình nhận ra rằng quạ là loài chim duy nhất không bị giữ trong lồng. Vậy nên trong vài ngày vừa qua, mình đang nghĩ nếu mình là quạ, mình có thể hạnh phúc dạo chơi lang thang khắp mọi nơi.”


Đó cũng chính là rắc rối của chúng ta. Chúng ta có sự so sánh không cần thiết với những người khác và trở nên buồn bã. Chúng ta không coi trọng giá trị mà Trời đã ban cho chúng ta. Điều này dẫn đến vòng luẩn quẩn sai lầm của sự không hanh phúc. Hãy học cách hạnh phúc với những điều bạn đang có thay vì chỉ nhìn vào những điều bạn không có. Sẽ luôn có ai đó có nhiều hơn hoặc ít hơn những gì bạn có. Người biết hài lòng với điều họ có là người hạnh phúc nhất thế gian.

(Mai Thy dịch theo http://www.moralstories.org/happy-peacock-crow/)

Ngày thứ Hai tuyệt vời nhất!

“Nếu bạn muốn những người khác hạnh phúc, hãy thực hành sự từ bi.
Nếu bạn muốn hạnh phúc, hãy thực hành sự từ bi.”
( Đạt Lai Lạt Ma)



Ngày thứ hai bắt đầu rất tuyệt vời. Tôi dậy đúng giờ, thay quần áo, ăn sáng và học một ít vào phút cuối cho bài kiểm tra môn tiền đại số. Tôi ngồi kế bên những người bạn của mình trên xe buýt. Chúng tôi đang bận rộn tán gẫu chuyện chúng tôi đã trải qua kỳ nghỉ cuối tuần của mình như thế nào khi mà, “THỤI !” Ryan vấp phải chân ai đó và nằm bẹp dí trên mặt cậu ấy trên lối đi giữa hai hàng ghế.

Mọi người trên xe buýt ai cũng cười rần rần. Ryan tự ngồi dậy và đi đến chiếc ghế còn trống. Cậu ấy gượng cười cùng với chúng tôi, nhưng gương mặt bối rối của cậu hơi đỏ. Đáng tiếc thay, ngày thứ hai của Ryan đã không được tốt lành bằng của tôi.

Thời gian còn lại của buổi sáng trôi qua mau. Tôi làm tốt bài kiểm tra tiền đại số của mình. Tôi đọc thêm hai chương “Giết chú chim nhại” trong giờ tiếng Anh. Thậm chí giờ thể dục cũng vui vẻ vì chúng tôi được chơi bóng chuyền. Chuyện đó là không lâu trước khi chuông điểm giờ ăn trưa. Tôi gặp bạn bè từ đội cổ vũ ở chiếc bàn thường lệ của chúng tôi. Khi chúng tôi gắp xà lách cho chúng tôi, tôi không thể không để ý thấy Ryan ngồi có một mình cách đấy vài bàn. Cậu ấy bắt gặp tôi đang nhìn cậu. Tôi nhanh nhảu cười rồi quay đi.

Khi chúng tôi ăn xong, chúng tôi tiến ra sân để tập một bài cổ vũ chúng tôi thực hiện tại trận bóng bầu dục tối hôm ấy. Luyện tập được một lát, chúng tôi hoàn thành điệu cổ vũ, nên chúng tôi quyết định chúng tôi chỉ cần dượt lại trong một lần cuối thôi. Lại một lần nữa, giống như thời gian còn lại trong ngày của tôi cho đến lúc bấy giờ, bài cổ vũ đang rất tốt. Tôi giơ chân lên cho cú chạm ngón chân cuối cùng.

“Roẹt roẹt !” Tôi cảm thấy quần jeans của mình chia làm hai phía dưới giữa hai bàn tọa của mình. Tôi như đóng băng luôn. Tôi không biết phải làm gì hết. Sau đó tôi nghe tiếng mọi người cười rộ lên, và tôi thấy họ chỉ trỏ. Cố lấy hai tay phủ mình, tôi cũng gượng cười, nhưng tôi cảm thấy nước mắt bắt đầu chực trào ra từ đôi mắt mình. Thông qua thị giác mờ ảo, tôi thấy Ryan đi về phía mình. Tôi nhớ trước đó buổi sáng ấy khi cậu ấy té và tôi đã là một trong nhiều người cười cậu ấy. Đây sẽ là cơ hội để đáp lễ của cậu ấy.

Nhưng cậu ấy không làm vậy. Thay vào đó, Ryan đã cho tôi mượn áo khoác của cậu để tôi che chắn chiếc quần bị rách của mình. Cậu ấy cũng cho tôi mượn điện thoại để tôi gọi mẹ nhờ mẹ mang quần jeans đến cho tôi. Tôi có thể cảm thấy nước mắt đang khô đi. Tôi cảm ơn Ryan vì sự giúp đỡ của cậu ấy, và vài ngày sau đó khi tôi gặp lại cậu ấy, tôi đã xin lỗi vì cười cậu ấy trên xe buýt. Ryan nhún vai như thể chẳng có gì to tát, nhưng sự tự trải nghiệm bẽ mặt của chính mình và phản ứng tử tế của Ryan đã dạy tôi về sự thấu cảm và lòng từ bi đối với người khác. Nhờ Ryan, tôi có thể thật lòng nói rằng ngày thứ Hai hôm đó vẫn là một ngày rất tuyệt vời !
(Mai Thy Dịch theo tác giả Kimberly M.Hutmacher)